“Tôi sẽ không bao giờ quên ngày con trai tôi được sinh ra. Vợ tôi đã đến phòng khám vào buổi sáng và cùng ngày đó, chúng tôi sẽ có trận đấu với Sassuolo ở sân nhà. Trong lúc tôi và cả đội có một buổi họp thì điện thoại của tôi liên tục rung lên.
Vợ tôi gọi 5 hoặc 6 lần. Lúc đó, tôi nhanh chóng ra ngoài và vợ tôi nói: ‘Anh phải đến ngay, con trai của chúng ta sắp ra đời’. Vậy là tôi đi đến gặp Sarri và nói: ‘Thưa ngài, tôi xin lỗi, nhưng tôi phải đi ngay bây giờ, con trai tôi sắp ra đời’.
Ông nhìn tôi và nói: ‘Không không không. Tôi cần bạn cho trận đấu chiều nay Kouli. Anh không thể đi được’. Tôi cố gắng thuyết phục: ‘Con trai của tôi sắp chào đơi, ngài ạ. Anh có thể làm bất cứ điều gì với tôi, treo cổ tôi cũng được. Tôi không quan tâm bất cứ việc gì khác. Tôi phải đi thôi’. Sarri, căng thẳng, hút thuốc liên tục và rồi cuối cùng ông ấy nói với tôi: ‘Được rồi, được rồi, anh có thể đến phòng khám, nhưng anh phải kịp trở lại để thi đấu, tôi cần anh Kouli’.
Tôi đến phòng khám vào lúc 1:30 chiều và cảm ơn Chúa, tôi đến kịp lúc để chứng kiến sự ra đời của con trai tôi. Đó là ngày tuyệt vời nhất trong cuộc đời tôi.
Lúc 4 giờ chiều, Sarri gọi lại cho tôi và yêu cầu tôi trở lại. Vợ tôi cần tôi, nhưng cuối cùng vẫn cho tôi tham gia trận đấu. Khi tôi bước vào phòng thay đồ, tôi thấy Sarri đang trưng bày tờ danh sách thi đấu chính thức. Tôi tìm tên và số áo của mình nhưng cũng không có trong đó. Tôi nói với ông: ‘Thưa ngài, ngài đang đùa phải không? Con trai tôi, vợ tôi, tôi đã bỏ họ ở bệnh viện, ngài nói rằng cần tôi’. Và ông trả lời: ‘Vâng, tôi cần anh… trên băng ghế dự bị’. Giờ đây khi nhớ lại, tôi cảm thấy buồn cười. Nhưng vào thời điểm đó, tôi lại muốn khóc.”
Câu chuyện này miêu tả một tình huống khó khăn và trái ngược giữa gia đình và nghề nghiệp, khi mà Koulibaly đã phải đối mặt với sự lo lắng và cảm xúc trái chiều giữa việc chứng kiến sự ra đời của con trai và áp lực từ công việc của mình.